Search

Ký Ức Mùa Thu

Ký ức vui buồn của ngày mai là do sự lựa chọn của hôm nay…

Giấc Mơ Trên Cát

Còn lại đây bờ cát vàng ký ức
Của một thời rạo rực tháng ngày xanh
Sóng đời xô lệch mãi giấc mơ lành
Vẫn ngây dại xây thành trì (*) trên cát…

Còn lại đây chút nắng chiều nhoà nhạt
Hong giọt buồn man mác vướng ngang mi
Lặng lẽ nghe mơ ước khẽ thầm thì
Cố lên nhé, có gì là không thể!

(*) Vừa đọc lại tác phẩm Thành Trì của A.J. Cronin (The Citadel).

Merry Christmas

Xuân trong ánh mắt

Giữ lại nhé mùa Xuân trong ánh mắt
Để Hạ về góp nhặt lại thương yêu
Chớm Thu sang say nắng sớm mưa chiều
Gió Đông đến thôi đìu hiu buốt giá…

Trăng Rằm

Hôm rằm, trăng thanh gió mát. Rủ con đi dạo loanh quanh cho có vẻ là có vận động. Chả là dạo này cứ ăn tối xong là não nó cứ đình công, không muốn làm việc.

Trăng sáng lung linh. Ánh sáng dịu dàng xuyên qua kẽ lá. Trong phút hứng chí, dừng lại giữa đường, lôi cái xmát phôn (dịch theo kiểu Du Ét Ây Mép bên blog nàng BB) ra chụp cách cách như dân chuyên nghiệp – tự tin.

Chụp xong, xem lại – tự ti. Chị Hằng mà thấy mấy tấm hình này chắc cũng té cái đùng xuống mặt đất bất tỉnh. Định cho mấy tấm í vào sọt rát cho khỏi chật bộ nhớ thì con đòi xem. Xem xong, con buông một câu: “Nhìn giống trong horror movie há Mẹ!”

Ừ, con nhận xét đúng thật!

 

image

image

hư thực

Chiều về ngang phố biển, mặt trời đỏ ửng đang chìm dần vào lòng đại dương mênh mông. Bất giác, em lại vòng xe vô chỗ chúng ta từng dừng lại. Gót chân trần lại miên man tìm về cảm giác lún sâu vào lòng cát mềm mại rát bỏng.

Những ngón tay chợt thừa thãi trống vắng vì thiếu những ngón tay anh đan vào. Dọc bờ cát này, chúng ta đã cùng sánh bước đi đến khi chân em mỏi. Nơi gềnh đá này, em đã tựa đầu vào bờ vai vững chãi của anh – để nghe tiếng sóng biển nhẹ nhàng cuốn trôi những lo âu mệt nhoài.

Anh và em là người của hai thế giới khác nhau và nơi đây là ranh giới. Chúng ta đã từng đi dọc theo ranh giới nhưng chưa bao giờ thật sự bước vào thế giới của nhau. Có lẽ có quá nhiều gập ghềnh; có lẽ tình yêu không đủ lớn; có lẽ chúng ta còn quá nhiều trách nhiệm… và em nhận ra rằng ta chẳng thể thuộc về nhau – mãi mãi.

Mảnh tình đó – một thời rực đỏ như mặt trời kia – rồi cũng chìm vào đại dương sâu thẳm của ký ức. Để rồi, như mảnh dằm nằm yên dưới lớp da thịt, cứ nhoi nhói đau mỗi khi chạm vào.

Biết đâu, một ngày nào đó trái tim hóa đá và không còn biết đau. Biết đâu, một ngày nào đó sẽ có ai giúp em dứt bỏ mảnh dằm này. Biết đâu, biết đâu đấy… nên em vẫn thả lòng để sống trọn với cảm xúc hôm nay.

Chủ Nhật Bình Yên

Dạo này tiết trời ấm áp hẳn lên… có ngày khoảng 39 độ C thôi (102 độ F). Người thì sắp héo, nhưng cây cỏ hoa lá thì đua nhau trổ cành đơm hoa, khoe sắc màu tươi rói. Nhờ những trận nắng cháy da mà cái tâm trạng ướt át bốc hơi từ lúc nào không hay. Lòng nhẹ tênh.

Chủ nhật, chẳng tha thiết nấu nướng chi mấy. Thôi thì hẹn hò với 3 tình yêu đi BBQ ngoài công viên cho nó gọn – dù biết sausage, cánh gà là những thứ dễ gây ung thư. Rồi tự trấn an “sống chết có số”.

Ngồi đọc sách, lướt web dưới gốc phượng tím – nhìn 3 tình yêu dạo quanh bờ hồ – thấy đời bình yên biết bao! Ừ, thì cứ tận hưởng bình yên khi còn có thể. Biết đâu được khi nào khủng bố đánh đến nơi!

Mà dạo này khó chụp hình mấy tình yêu lắm cơ. Cứ phải như paparazzi – cắm ống kính 55-200mm – ngồi cách mười mấy mét canh chụp lén. Đến khi bị phát hiện lại giả vờ như đang chụp cảnh.  Nhưng 3 tình yêu oái ăm lắm, bắt phải dạo cùng nhau, chơi cùng nhau, chạy cùng nhau.  Mệt ná thở!

Trớ trêu thế đấy! Người muốn được chụp hình thì chẳng ai thèm chụp cho. Còn kẻ không thích bị chụp thì cứ bị chụp. Ôi, đúng là “ghét của nào trời trao của ấy”! Phải tập ghét thôi.  Nên ghét gì nhỉ?


Mùa Phượng Tím

Sau những ngày ồn ào nhộn nhịp, chợt thèm một vài giờ riêng lẻ cho chính mình. Như một người lặn ngụp trong cuộc sống đô thành ngột ngạt, chợt muốn hít thở không khí thoáng đãng ở vùng quê hẻo lánh.

Lặng lẽ đạp xe dọc bờ sông, nhận ra phượng tím trổ đầy hoa. Năm nay hình như hoa nở muộn vì cái nóng về chậm. Tháng 11 mà vẫn còn những ngày mây xám giăng đầy trời. Những vệt nắng yếu ớt rọi loang lỗ xuống mặt đất lác đác phủ xác hoa phượng tím.

Lặng lẽ ngồi tựa vào gốc thông ven sông ngắm những nhành phượng đong đưa nhè nhẹ trong gió, tô tím một khoảng trời. Màu tím dịu dàng mong manh quá, như nỗi buồn vu vơ len qua tim vậy. Ký ức chợt trở mình làm tim chao nghiêng một thoáng.

Lặng lẽ nhìn con nước lững lờ trôi như dòng đời hững hờ xuôi chảy.
Lững lờ…
Hững hờ…
Thẫn thờ…

Lờ đờ… buồn ngủ thật! Cứ như bị dòng sông thôi miên vậy. Dựng chiếc xe đạp lên, cong đít chạy ù về nhà. Đánh một giấc. Tỉnh dậy, thấy yêu đời biết bao!

Đoá Tương Tư

Tôi về nhặt đoá tương tư
Rụng rơi bên gốc tình từ đêm nao
Vàng phai màu nhớ hư hao
Cành khô nhuỵ rã… hương nào còn đây…

Vụn Vỡ

Người chẳng phải cỏ cây
Nên tim mãi hao gầy
Tay mãi tìm hơi ấm
Tìm tình lạc chân mây…

Có những con đường đi về như một thói quen. Có những ngày ý thức lạc mất, để con tim dẫn lối bàn chân đi về lối cũ.

Anh vẫn đến, và em vẫn đi theo anh như một thói quen. Bàn tay anh ấm áp quá em chưa muốn buông. Nụ hôn kia ngọt ngào quá em vẫn còn muốn nếm… và em lại lạc lòng.

“Một lần nữa thôi”… em lại dặn lòng như bao lần khác. Nhưng lần này trái tim chợt nghe buốt nhói. Có lẽ lý trí đã quyết định thật, bởi trái tim không còn lý do để bào chữa.

Giữa vũ trụ bao la vạn vật, anh và em như hai mảnh thiên thạch trên đường bay vô tình chạm vào nhau. Để rồi trái tim em vỡ ra hàng ngàn mảnh rớt xuống thành cơn mưa sao băng. Nếu như những ngôi sao băng đó có thể khiến nguyện ước của ai đó – dù chỉ một người – trở thành sự thật, thì em cũng cam lòng.

Đã vỡ nát. Đã bị thiêu huỷ. Đã tan biến. Đã không còn nơi cho nước mắt chảy về. Đã không còn chỗ cho tình yêu tồn tại. Ừ, thì vô tâm đi, để có thể sống tiếp với lý trí.

Blog at WordPress.com.

Up ↑

Dư vị yêu thương

“Food is symbolic of love when words are inadequate” - Alan D. Wolfelt

Blog Chuyện Bâng Quơ

Muốn viết truyện hay phải liều viết truyện không hay trước đã.

huehuonghh.wordpress.com/

Trời ươm nắng cho mây hồng

pb

We almost had it all but the scars on our hearts .......

Nguyễn Tâm Hàn ... Thơ - Nhạc

Bâng Khuâng Một Thuở

aimontgomery15

The greatest WordPress.com site in all the land!

The Math Less Traveled

Explorations in mathematical beauty